-Tôi mới về nước để tham gia hoạt động nghệ thuật. Điều đầu tiên bạn phải làm khi trở về Sài Gòn là gì?
– Tôi đã ăn rất nhiều thức ăn đường phố để bù đắp nỗi nhớ khi tôi ra ngoài. Ngày đầu tiên, tôi bắt taxi và dạo phố. Khi tôi nhìn thấy hàng bánh nếp bên đường, tôi yêu cầu tài xế dừng lại và mua một cái gì đó. Hương thơm của lá dứa và sầu riêng làm tôi nhớ lại những ngày còn ở rạp 5B. Ở Canada, hầu hết các con của tôi và tôi đều phải tự nấu ăn. Nếu phải đi ăn ngoài, tôi sẽ chỉ chọn món Nhật và Thái. . . Món ăn Việt Nam tôi nấu sẽ rất ngon.
Lần về quê gần đây nhất là cách đây ba năm, Nấu ăn ở đây được đạo diễn Hoàng Tuấn Cường mời tham quan Video Trai gái. Lần này, tôi về nhà một mình. Hai đứa con một trai một gái của tôi rất muốn theo mẹ nhưng không được vì bận học. Cách đây 5 năm, lần đầu tiên trở lại thành phố Hồ Chí Minh, cả hai chúng tôi đều rất thích phong cảnh quê hương.
Các con tôi và tôi vẫn sống ở thành phố này. Căn hộ ở thành phố Vancouver. Hai con tôi khuyến khích tôi về nước thường xuyên vì tôi vẫn còn niềm tin vào ngành sân khấu nước nhà. Nhưng tôi vẫn chần chừ, vì từ khi chồng cũ bỏ mẹ con tôi do làm ăn thua lỗ, tôi lại một tay bảo vệ các con. Khi đó, con trai đầu lòng của tôi được ba tuổi, còn cháu gái tôi còn đang chập chững biết đi.
Minh Phương về quê đóng phim sau nhiều năm xa quê.
– Qu bạn muốn nấu ăn cho con của bạn?
– Trong 22 năm sống ở Canada, tôi chỉ thỉnh thoảng đến Hoa Kỳ chơi. Lúc đầu, tôi thất vọng vì khán giả ít và điều kiện sân khấu, âm thanh, ánh sáng kém hơn ở quê tôi. Tôi yêu các đồng nghiệp của tôi ở nước ngoài. Do không có nhu cầu nên một người chỉ làm được việc của ba bốn người. Tôi vẫn đang trong tình trạng “muốn” hành động vì hiệu suất còn nhỏ. Những năm gần đây hầu như không có thời khóa biểu. Thỉnh thoảng tôi gặp lại các đồng nghiệp cũ như Hồng Đào (Hồng Đào), Mỹ Trinh (Mỹ Trinh), Thứ Năm (Thu Ba), nhưng công việc rất khó khăn. Cuộc sống của các diễn viên sống ở California khá hơn vì đây là nơi quy tụ nhiều khán giả Việt.
Để kiếm sống, tôi làm nghề làm móng tay. Ở Canada, đây là công việc bình thường, như làm tóc, trang điểm … Tôi có thể sống và nuôi hai con ăn học đến ngày hôm nay. Con trai tôi năm nay 21 tuổi, sắp trở thành sinh viên năm 4 trường Đại học Khoa học Tự nhiên. Con gái tôi 19 tuổi đang học khối nhân văn. Các con rất ngưỡng mộ mẹ nhưng lại không đẹp và không có tâm huyết với nhà hát. Thành thật mà nói, nhờ tiệm nail, tôi cảm thấy mình giống như một “bà mẹ dũng cảm” khi vừa nuôi hai con ăn học.
Minh Phương đã sống ở nước ngoài 22 năm. Ở từng thời điểm, thu nhập quan trọng với bạn như thế nào?
– Tiền rất quan trọng nhưng hiện tại tôi không quá lo lắng về tiền lương và thù lao. Tôi tập trung theo đuổi và đam mê sân khấu. Hầu hết các thuyền viên tôi tham gia đều là người quen. Họ tôn trọng tôi đến mức thường chủ động đưa ra mức thù lao thỏa đáng cho vị trí của tôi.
Ở tuổi này, tôi sợ thời gian và tuổi tác. Đặc trưng của thế giới biểu diễn là luôn xem lại võ thuật. Trong mấy năm đầu xa nhà, tôi nhớ ánh đèn sân khấu lắm. Khi đến rạp, tôi luôn nghĩ rằng đó là vai diễn của mình. Ngày này qua ngày khác, tôi xa cảnh đã lâu, có “lũ” về cũng không có gì khó hiểu. Tôi không còn khỏe mạnh như hồi nhỏ nên tôi luôn nhớ vận động để không bị tụt lại phía sau các đàn em.
– Bạn gặp áp lực gì mỗi lần về nước tham gia cuộc thi?
– Không chỉ riêng tôi, nhiều nghệ sĩ cùng lứa tuổi đều bị ràng buộc bởi quy luật đào thải. Nếu tôi bị chỉ trích, tôi vẫn phải chịu đựng. Trước đây, tôi rất kén chọn vai diễn này vì luôn được các đạo diễn “tin tưởng, gửi gắm”. Mỗi khi đọc một kịch bản không may, tôi thường thắc mắc tại sao mình lại làm cảnh này khiến đạo diễn phải năn nỉ. Sau quá trình đào tạo, tôi nhận thấy vai diễn này không khó. Tôi đã thêm nhiều lớp để làm cho vai trông ấn tượng hơn. Vì vậy, trên sân khấu, dù chỉ đóng vai phụ nhưng công chúng ấn tượng sâu sắc về tôi. Bây giờ, tôi không quá kén cá chọn canh. Nếu vai diễn hay, tôi sẽ nhận lời.
Tôi vẫn tự tin vào bản thân. Tôi sẽ thường xuyên cập nhật những tiết mục mới, giữ vững cá tính của Minh Phương và hoàn thiện mình hơn mỗi ngày. Tôi tin rằng khi tôi biểu diễn trên sân khấu hay màn ảnh, công chúng sẽ nhận ra tôi vì tôi diễn khác. Tôi vẫn chơi trong ba giờ vì nó quá khó. Ở Canada, tôi sẽ bơi lội thường xuyên và tập yoga. So với bạn bè từ khắp nơi trên thế giới, tôi rất chú trọng đến sức khỏe của mình. Tôi nghĩ: Không yêu thân thì nên lấy người yêu mình. — Từ thanh xuân đến giờ, tôi không chủ động tìm kiếm tình yêu. Nhiều người đã tiếp cận lần trước, nhưng tôi thì khôngHãy mở rộng trái tim của bạn. Không biết có còn thiếu sức hút không nhưng điều tôi muốn là một người tri kỷ để chia sẻ nhiều điều hơn trong cuộc sống chứ không phải tình yêu chóng vánh. Nếu có khán giả mới, tôi sẽ không ngại học hỏi. Tuy nhiên, nếu mối quan hệ này làm phiền tôi, tôi thà ở cùng bọn trẻ. Cho đến nay, tôi vẫn hài lòng với cuộc sống làm mẹ đơn thân của mình.
Đôi khi tôi cảm thấy tiếc vì là con gái. Khi tôi chăm sóc bản thân nhiều hơn, cảm giác này sẽ sớm biến mất, chẳng hạn như mua một chiếc áo mới và có được thân hình cân đối. Hãy tưởng tượng điều đó đối với một người phụ nữ trung niên như tôi, điều đó không phải là vô ích. Tại sao không giúp tôi tận hưởng những điều đẹp đẽ? Sau khi làm việc năm ngày một tuần, tôi bận rộn với công việc, mua sắm và tập thể dục. Cuối tuần, tôi thức khuya xem phim, sáng hôm sau thức dậy tập yoga và bơi lội. Các con tôi đã lớn nên giờ tôi muốn sống cho mình trước đã. Khi con còn nhỏ, mẹ không chịu lấy chồng, nay con đỡ mẹ đi bước nữa. Sân vận động 5B Võ Văn Tần và chương trình “Dans la rue” (Đài truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh). Cô thuộc thế hệ nghệ sĩ đàn anh của làng phong cảnh Nam Bộ, Hồng Đào, nghệ sĩ Thành Lộc, Hữu Châu, Hồng Vân, Minh Nhí, Ái Như-Thành Hội …