Thi thể của “Rau muống” và Nam “Cu Chinh” là hai đối tượng bị giam tại buồng giam số 3 K3 của trại Hỏa Lò mới, cả hai bỏ trốn vào đêm 27/10/2001. Ông tên đầy đủ là Nguyễn Văn Thân quê ở thôn Trung Hà, xã Trung Châu, huyện Dân Phú, tỉnh Hà Tây, nay là Hà Nội. Thân cao, mảnh khảnh, màu đen nhạt, đường nét của thân dẹp nên có biệt danh là “rau muống”. Học hết lớp 7, Thân bỏ làng đi bôn ba, sống trên bè ở khắp các tỉnh ven sông như Hòa Bình, Sơn La … – Nguyễn Văn Thân, Nguyễn Hải Nam. -Năm 1992, Thân về quê sinh sống một thời gian sau khi bị Công an tỉnh Sankra truy nã ở Mộc Châu, rồi trở về Hà Nội. Do không được học hành, không có việc làm nên Thân tiếp tục sống lang thang, đây là người đã thuê anh ta: khi thì làm thợ xây, khi thì làm thuê … Đầu năm 1995, Thân được thuê đào, chôn dây điện. điện thoại. Q. Hạ Đình quận Thanh Xuân.
Tối 24/4/1995, khi đang chơi với nhóm công nhân làm đường tại khu nhà quê của anh Tâm thì anh này được gọi là Tâm “Công” trên phố Hà. Do mâu thuẫn, Định và đồng bọn đã đâm anh Tâm tử vong, một nam thanh niên khác bị thương. Từ Ping. Phước sống bằng nghề thu gom gỗ cho các lái buôn bè. Tên mới là Nguyễn Thanh Đa, tạm trú hợp pháp tại thôn Minh Lập 2, Bình Long. Tôi thậm chí còn xây một ngôi nhà nhỏ ở quê cho vợ con.
Nhưng chỉ ba năm trước, do tính hiếu thắng, hắn đã đâm chết một người khác. Tối 8/11/1998, Thân đâm chết Dương khi đang đi nhặt gỗ thuê tại Tràng Hoa Lư, xã Lộc Hòa, huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phú, một đồng bọn cùng làm nên bị thương. Nó đã phát nổ.
Trong 6 năm (1992-1998), Thân đã tham gia 3 vụ giết người (một ở Sơn La, một ở Hà Nội, một ở Bình Phước), hai trong số đó là thủ phạm chính của y. Tháng 2 năm 2000, Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội tuyên phạt anh ta mức án cao nhất: tử hình.
Tử thi bị biệt giam tại phòng 3 K3 của trại Hỏa Lò mới. Trong trại, mỗi phòng giam được thiết kế để chứa 2 phạm nhân, và hai bệ bê tông được đặt song song với chiều dài của phòng giam. Vào một thời điểm trước cuộc vượt ngục này, trại Hualu ở cùng phòng với hai tử tù.
Trong phòng cách ly 3K3, ngoài Than còn có Ruan Hainan (Nam “chính”). Một người đàn ông đến từ Hà Nội sống tại làng Dân Chủ, huyện Văn Miếu.
Khi bị kết án tử hình, hắn mới 28 tuổi và xuyên không đến năm mười tuổi, không có vợ con, còn “tội” hơn tiền. “Đối mặt với” tổng cộng 5 tiền án. ” Nanmu bị Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội kết án tử hình vì hành hung một tù nhân trong phòng giam chung 6A với lý do dã man: Khi Nanmu yêu cầu anh ta nằm xuống đất và để Nanmu đánh anh ta, anh ta từ chối và một lần nữa yêu cầu ngồi xuống và nhận đòn. Điều này thực sự khó chịu, Nan đã bị đánh chết.
Sau đó, Nan khai: “Không biết mình sẽ bỏ trốn lúc nào. Mấy tháng sau Thân, Nam vào phòng biệt giam, vào đây thì thấy Thân chuẩn bị rất nhiều.” Dụng cụ đánh bóng xích và thấy cửa, một chiếc giũa buộc lại với nhau bằng 10 chiếc bật lửa, một con dao lam, một con dao, những miếng gạch vỡ bên dưới là xi măng cát vàng để tạo ma sát, và một chiếc gương nhỏ để nhìn người đến gần phòng giam …. Tất nhiên, tốt hơn là rủ Nam và Nam đi trốn cùng nhau.
Sau khoảng 3 giờ và vài tháng sau, với sự trợ giúp của bộ đồ nghề trên, Thân và Nam đã mài chuỗi con vẹt thành màu hồng. Hy vọng Chúng có thể rút chân ra, nhìn thấy lỗ thông gió và hai thanh ngang trên cửa sổ hàng rào của phòng giam. Các công cụ hỗ trợ khác để vượt hàng rào bên ngoài vòng vây riêng biệt như dây thừng (do Dệt túi ni lông), chó chăn cừu, bàn ủi chữ T (cắt từ lỗ thông hơi) Cuối tháng 10/2001, tưởng chừng như mọi thứ đã sẵn sàng, cả hai cùng chờ đợi đến đúng thời điểm thì … vỡ òa.
Cơ hội đến Tuy nhiên, khi trời Hà Nội đột ngột chuyển gió mùa đông bắc vào chiều ngày 27/10/2001, trời mưa nhiều về đêm, trong lúc chờ đợi đến gần 2 giờ sáng, Thân và Nam dùng đồ nghề chuẩn bị để hành nghề, đến khoảng 5 giờ sáng thì cả hai bỏ trốn. Đến quốc lộ 70, thị trấn Xuanfeng, quận Tulim, chiến dịch truy lùng quy mô lớn chưa từng có bắt đầu, Thiếu tướng Fan Chuyen, Giám đốc Sở Công an Hà Nội, đương nhiệm là Tổng tư lệnh.Đã huy động 500 cán bộ, chiến sĩ, trong đó có toàn bộ trung đoàn cảnh sát cơ động. Đầy đủ 60 người vận chuyển. Tất cả các tuyến đường thủy, bộ, đường thủy, cửa khẩu khả nghi đều đã được kiểm tra cẩn thận. Công an Hà Nội đã cố gắng hết sức để bắt tạm giam hai đối tượng càng sớm càng tốt vì họ không thể phạm tội được nữa. -Hơn 300 đầu mối liên lạc.Cả hai trốn trại từ Hà Nội, Hà Tây, Sơn La, Bình Phước đến Phú Thọ, Hà Nội… bị lực lượng Công an chuyên nghiệp Hà Nội lần ra. Tất cả các cuộc vượt ngục của họ đều được bổ sung bởi các đơn vị trinh sát được đào tạo bài bản và có kinh nghiệm.
Điều này cũng vì lý do tương tự, sau 17 ngày bắt lại hai kẻ bị giam giữ, lời khai của họ gần như hoàn toàn phù hợp với việc vượt ngục và trốn thoát, theo bồi thẩm đoàn lúc đầu.
Đây là sau khi chúng tôi rời trại, tất cả chúng tôi đều ướt sũng vì phải bơi qua hào và xuống ao. Đến trại, họ tiếp tục chạy bộ trên quốc lộ 70. Tôi là phạm nhân và trốn trại nên rất thích và đồng ý cho người chạy xe ôm. Như Vinh mô tả, anh ta cao, gầy, xốp (sau được xác định là quần đùi), trong khi một thanh niên khác (sau đó được xác định là Nam) đang chạy bộ trên lưng. -Đến ngã tư Cảnh, Thân dừng xe quá giang, cả hai thuê xe ôm. Các trinh sát cũng phát hiện người chạy xe ôm. Anh ta cho biết họ thuê chở anh ta đến một căn nhà cách chợ Nhổn khoảng 20m. Họ đi vào đó một lúc rồi quay ra trả tiền xe ôm.
Tôi cũng đã tìm được chủ nhân của ngôi nhà này. Vâng, đó là bạn của Nan. Sau khi đưa cho Thân và Nam tiền xe ôm, Hà đưa thêm 200.000 đồng cho hai đồng bọn rồi bắt xe ôm về quê của Thân. Về nhà, Thân đến gặp bạn học cũ để xin tiền, quần áo rồi đi trốn ở Yên Lạc, Vĩnh Phúc.
Tại Yên Lạc, được sự giúp đỡ của một số người quen, Thân đã xin được giấy phép. Về quê, anh ta đào hầm ở một bãi bùn giữa sông để ẩn náu. Bị cảnh sát đóng cửa. Như chuột chạy trong ống, hai người tình cờ vào cánh đồng ngô ở Zhuangzhou, nhưng cánh đồng ngô cũng bị kiểm tra. Vì vậy, tôi phải xuống xe, chạy đến ngân hàng và bị lạc. Nan, lãnh thổ không phải ở đây, ngay lập tức rơi vào tầm ngắm của cảnh sát tuần tra, mặc trang phục như một nông dân chăn vịt ở balaclava, và bị bắt trong trận chiến.
Sau đó anh ta bơi ở khu vực Yanrak. , Vinh Phuc. Tại đây, Đăng, một người họ hàng xa đã bắt gặp Thân. Hằng ngày, Thân đều lẻn vào gốc cây dâu để trốn. Đến tối, anh mới dám trở về Dangdang để ăn uống. Ngày nhà tắt đèn là báo hiệu an toàn, nhưng nếu đèn sáng nghĩa là nguy hiểm và cảnh sát sẽ “soi”.
Cảnh giác và khôn ngoan, nhưng không ai có thể thoát khỏi tầm ngắm của trinh sát. Cục trưởng Cục truy tố tội phạm, rồi Cục trưởng Cục cảnh sát hình sự, Đại tá Tang Qinghong, và đồng đội của anh ta có lý do để tin rằng sau khi trốn thoát khỏi cánh đồng ngô ở Long Châu, tôi có thể sẽ quay trở lại Dangdang. Bởi, trốn trại lần đầu, Thân đã kéo Nam vào đây. Nhưng hôm đó, Dangdang bỏ đi và chỉ gặp vợ của Dangdang ở nhà, cô ấy không chịu tị nạn nên một nhóm trinh sát đã lấy mì tôm, nước uống, chăn màn để ngủ lại… nhà của Amir. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi kể từ đó, gia đình đắng lòng không bao giờ dám tắt đèn nữa, và tất nhiên xác phải nằm ở nương dâu trong cái bụng đói meo.
Căn hầm bí mật của quân đoàn được tìm thấy trong thân những thân cây dâu tằm này. – Sáng ngày 13 tháng 11 năm 2001, đường vành đai ở thành phố Công Dung, huyện Vĩnh Phúc bị đóng cửa. Trong số đó, điểm phát hiện được coi là trọng án nhất là Bãi Dâu. Cũng cần nói thêm rằng, khu vực này được gọi là “vườn dâu”, nhưng đây không phải là nơi trồng cây dâu mà là nơi tập kết thân cây dâu trong sân HTX. Phần thân khéo léo khoét rỗng một góc cây dâu đủ để một người đi vào ở trong đó cả ngày, đợi đến tối mới vào nhà đắng đổ xăng, từ đó khéo léo tạo ra một hầm rượu. -Vậy thì chắc chắn lực lượng truy bắt xác định khu vực có địa đạo trong toàn bộ ruộng dâu đủ rộng. Trong lúc mặt vẫn hướng ra cửa hầm để quan sát động tĩnh, anh Thân bất ngờ bị trinh sát hình sự chui vào hầm từ phía sau. Cho đến khi bị đưa về đồn Cảnh sát hình sự, chị Thân vẫn không hiểu vì sao các trinh sát lại tìm ra được chiếc cửa sập tuyệt mật … đó là ngày thứ 17.Công an Hà Nội truy tìm tử tù vừa kết thúc khi họ lần đầu tiên bỏ trốn ở Hualu. Sau khi vượt ngục vào rạng sáng ngày 14/10/2003, cả hai lại “đến với nhau”. Giờ phút lâm chung, khi đang ăn bữa cơm cuối cùng, anh Nam lại nhắc nhở Nam: “Anh là anh em đây, ở đâu anh vẫn nhận em như anh, nhưng phải sống cho đàng hoàng”. Nan lắng nghe, nhưng chỉ ngồi xuống với một nụ cười và viết thư cho gia đình của mình. Bức thư cuối cùng trước khi về nước.